Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

TRÊU TRĂNG


                     Trêu trăng chín thật mười đùa,
                       Gieo thơ vào vạt gió lùa môi trăng...


Kìa ánh trăng tuôn khuya khoắt,
Lưới vàng buông vắt trần gian.
Lọ là gan cóc tía cóc cụ,
Lòng sao trơ với vẻ dáng suông tình.

Hôm nào tớ nói cô mình xinh,
Lòng cô vẫn ngậm tăm như hến.
Tình mỹ nhân - con thuyền không bến,
Hương hoa thơm bướm đến đậu nhờ.
Dù là thoảng chốc như mơ,
Từ xưa cho đến tận giờ vẫn chi.
Thế thì phí phạm làm gì,
Sao cô mình để tháng ngày đi nhạt tanh nước ốc.

Đã có bao chàng cuội lăn lông lốc,
Vẫn mình cô thui thủi cô về đâu?

Cô ơi, duyên thắm với trầu,
Dẫu chẳng gối ấp tay kề,
Thì cũng lửa hồng hực hực...

Dẫu chẳng nhiều phen ngất ngây khoái cực,
Thì cũng hỉ xả tang bồng tỉ thí ái ân...
Đào với mận đà thế đã tha hồ,
Cuồng với gió...ô hồ phô duyên thắm.

Để đất trời nhuộm màu muối mắm,
Cho tình nhau trăng gió ta cùng say.
Có là muối mặn gừng cay,
Đời đã hẳn nhiều phen vui hơn tết.

Tớ kẻ tục phàm ham cô mê mệt,
Thế mà cô cứ vời vợi nơi xa...
 

Cô kia vũ trụ là nhà,
Ngọt lùi mía sắc rõ là dao cau.
Cái nhìn óng ánh hồn nhau,
Mênh mang nắng, áng vàng thau thế này.
Một mình ở chốn gió mây,
Vạn năm cô cứ hao gầy trần gian.

1 nhận xét:

Hải Khoát cám ơn các bạn đã ghé thăm nhà mới. Nhà mình đơn sơ nhưng tấm lòng rộng mở.