Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

NHẬT KÍ HỒN TÔI


                              
                         Hà Nội, ngày... tháng... năm 20xx

Tôi đang buồn. Buồn thực sự. Một cái gì đấy nặng nề ngự trị trong lồng ngực. Nó ở đó, không thoát ra, đeo bám và nằng nặng. Lâu lắm rồi tôi không viết. Buồn là u ám. Buồn là không vui. Không thể gọi nó là cảm giác nhẹ nhàng và thật khó có cái gì làm cho lòng vơi đi. Cảm giác này có từ lâu lắm rồi. 5 năm hay sao? Ừ, ít nhất là 5 năm rồi.

Chẳng phải lúc nào cũng như lúc này. Một cái gì đó mơ hồ, mơ hồ nhưng nặng trĩu như đá đeo. Không rũ bỏ nó được. Nó ở bên trong. Khi ở tâm trạng đó, tôi không thiết làm gì. Không nghĩ ra làm cái gì. Đứng lên, đi ra ngoài ban công. Khu vườn rộng có rất nhiều sấu. Sấu cổ thụ, cành lá xum xuê. Đã là cuối tháng 6, lá sấu ở cữ xanh nõn nà. Nắng trải lên, những cành lá lao xao. Nhưng tôi chẳng thiết. Mắt lơ đãng nhìn ngắm hàng sấu mà dửng dưng. Chẳng thấy đẹp.

Vẫn nó, sự u ám, sự nặng trĩu đeo bám trong lòng.

Có lúc tôi quên được nó. Nhưng nó lại hiển hiện vào những ngày nắng, vào những ngày mưa, vào những ngày bất chợt… Những hôm tôi không thấy bóng dáng nó là những ngày nào ngày ơi. Những ngày công việc ngập lút đầu. Những ngày trong lòng ấm vì có em. Những ngày ở ngôi nhà em tươi cười và có vẻ mạnh khỏe.

Hai người… Hai thế giới…  Thế giới phân hai và lòng tôi tơi tả, xé rách. Những ngày che chắn được gió, được khỏa lấp và có cảm giác không có sự tách biệt. Cảm giác là thứ gắn liền với chủ quan, với tôi. Tôi tự quên đi, tôi không nghĩ tới sự tách biệt của hai người, của hai thế giới. Khi ấy nỗi nặng lòng kia đi đâu đó. Nó đi chơi, nó lang thang, nó trú ẩn ở một góc khuất trong rừng hồn.

Nỗi buồn xâm chiếm và ngự trị khi sự tách biệt hiển hiện. Nó có đó và tôi biết bao giờ làm chúng hàn gắn lại được. Một ngày nào đó tôi mơ tôi làm hàn gắn được chúng, hàn gắn những cái tách biệt … Chỉ nghĩ tới sự tách biệt là tâm hồn tôi như đeo gông, như đeo đá… Và khi ấy nỗi buồn hiện lên huy hoàng.

Nỗi buồn có mùi hoặc giả cái mệt cũng có mùi. Vòm miệng nhạt nhẽo, khô và đắng. Buồn không thể là cảm giác dễ chịu. Mùi của buồn, mùi của mệt mỏi là mùi rất khó tả, nó uể oải, dai dẳng, thoang thoảng. Mũi và miệng cảm nhận được nó.

Nỗi buồn ngự trị trong lòng, sau đó nó ngự trị cả vũ trụ. Sấu có xanh có mượt, nắng có vàng thì cũng chẳng là gì với nó. Mượt mà xanh, nắng vàng xuộm nổi lên trên và trong nền bàng bạc xám. Vẫn luôn thấy màu xám, lâu lắm rồi. Buồn có màu xám bạc.

Tôi đang ca bài ca buồn. Tôi đang nghĩ về cái buồn. Tôi đang quan sát lòng tôi trong khoảng lặng và nằng nặng của buồn. Mày hiện ra đi buồn ơi. Mày hãy chui ra đi nào. Mày hãy lên tiếng thông qua cái miệng khô đắng của tao đi. Tao vẫn luôn thầm nói với mày, còn mày thì lẳng lặng và yên bình. Mày nằm chềnh ềnh ra đấy. Mày luôn lặng im.

Tôi luôn lẩn tránh nỗi buồn. Nhưng nó vốn dĩ chẳng bao giờ buông tha tôi. Về địa lý thì nó thường khu trú trong khoảng không gian bên trong lồng ngực. Lồng ngực nằng nặng. Tôi luôn cảm thấy nó ở đó. Rồi có lúc nó chuyển xuống bụng. Nó làm lòng tôi nặng nề. Buồn ơi mi còn trú ẩn ở nơi nao?

Người ta nói nỗi buồn vơi đi. Đúng là thế. Có lúc nó vơi đi, có lúc nó đầy lên. Nó không có hình nhưng chắc chắn nó có thể tích. Thể tích buồn của tôi lớn đến cỡ nào hả giời?

Nỗi buồn không có hình có nghĩa là nó có rất nhiều hình. Nó là cảm giác? Nó là năng lượng? Nó là cả hai thứ đó.

Phật bảo nó là biểu hiện của sợ hãi. Sợ hãi nấp bên trong nó. Vậy là sợ hãi là hạt, là cái hạt cái nhân. Vậy thì buồn chính là cái quả. Quả thì có hình thù. Tôi chưa thấy quả có hình vuông. Nó có hình bầu dục, hình vo vo tròn…

Sợ hãi rắn đanh. Buồn thì mềm mại. Tôi cố tìm cái hạt mà chưa thấy, nó nhỏ, rắn và nằm ở tâm cái mềm mại mênh mông. Tôi đã thấy sự mềm mại như nhung. Tôi đã thấy hình thù của buồn, tôi chỉ thấy quả.

2 nhận xét:

  1. Nỗi buồn là người bạn thân nhất của mỗi người. Hải đồng ý với điều này không?

    Trả lờiXóa
  2. Em ghé đọc nhé. Và gửi một cái bắt tay, khi đọc nỗi buồn...

    Trả lờiXóa

Hải Khoát cám ơn các bạn đã ghé thăm nhà mới. Nhà mình đơn sơ nhưng tấm lòng rộng mở.